TƯỢNG ĐÀI “SINH VIÊN LÊN
ĐƯỜNG BẢO VỆ TỔ QUỐC”
( TƯỢNG ĐÀI CỦA “MỘT THỜI HOA LỬA” )
Về thăm trường Đại Học Bách Khoa Hà Nội
trong thời gian gần đây, giữa những công trình đồ sộ như Thư viện Tạ quang Bửu
hay hệ thống đài phun nước trước tòa nhà chính C1, bạn hãy đến thăm một địa
điểm đặc biệt, đó là tượng đài “Sinh viên
lên đường bảo vệ Tổ Quốc” mà anh em cựu chiến binh chúng tôi thường gọi là
tượng đài của “Một thời hoa lửa”
Không giống
bất kỳ một mô tip của một đài kỷ niệm về chiến tranh nào, không có hình tượng
người lính với khẩu súng trong tay hoặc hình ảnh ước lệ cây bút và khẩu súng,
tượng đài “Sinh viên lên đường bảo vệ Tổ
quốc”được hình thành từ đá cẩm thạch nguyên khối, màu trắng tinh khiết,
xinh xắn trong khoảng đất chừng mười mét vuông, đứng trang trọng giữa bãi cỏ
xanh rì, dưới tán lá của cây muỗm già, một cây thuộc loại cổ thụ nhất trong
khuôn viên Nhà trường. Với một bố cục giản dị và đầy ý nghĩa, một chiếc mũ gắn
Quốc huy đặt ngay ngắn trên quyển sách đang mở, tượng đài giống như là một bục
giảng hay một bàn học trò mà chủ nhân của nó vừa chợt đi đâu và nhất định sẽ
trở về. Đại tướng Võ Nguyên Giáp, người Anh Cả của lực lượng vũ trang Việt Nam
khi khánh thành tượng đài đã đề lời tặng “Tổ
Quốc ghi công lớp lớp thầy giáo, sinh viên đã xếp bút nghiên lên đường chiến
đấu và đóng góp xứng đáng vào chiến thắng của dân tộc. Tinh thần yêu nước mãi
mãi là ngọn lửa soi sáng các thế hệ thanh niên Việt Nam trong sự nghiệp phát
triển đất nước trở thành quốc gia giàu mạnh, hòa bình và hạnh phúc”.
Được xây dựng
vào tháng 10 năm 2006, đúng vào dịp kỷ niệm 50 năm trường Đại Học Bách Khoa Hà
Nội, tượng đài “Sinh viên lên đường bảo
vệ Tổ Quốc” minh chứng sự tôn vinh của những người đang sống đối với một
thế hệ sinh viên, đặc biệt là thế hệ sinh viên – chiến sỹ. Tại nơi đây, tháng 9
năm 1971, trên 600 sinh viên trường Đại Học Bách Khoa Hà Nội cùng với hàng ngàn
sinh viên của các trường Đại Học Tổng Hợp, Đại Học Xây Dựng, Đại Học Kinh Tế
Quốc Dân… đã tạm gác bút nghiên, tạm
biệt thầy cô, bạn bè và mái trường để lên đường vào Nam chiến đấu. Như một sự
xắp đặt của lịch sử, tất cả những người lính trẻ ấy đã được bổ sung vào một mặt
trận và cùng
tham gia những trận chiến đấu ác liệt nhất để giành lại
và gìn giữ từng tấc đất của Thành Cổ Quảng Trị trong mùa hè đỏ lửa 1972. Trong
những cuộc chiến đấu khốc liệt ấy, hàng trăm người lính sinh viên đã không bao
giờ được trở lại mái trường thân yêu nữa, họ đã liệt oanh ngã xuống giữa chiến
trường. Máu của họ đã thấm đẫm những tấc đất Thành Cổ Quảng Trị hoặc đã hòa vào
dòng Thạch Hãn đau thương và anh hùng.
Sau cuộc chiến gian khổ ấy, những người
lính còn lại lại trở về với cuộc đời sinh viên. Không một chút phàn nàn, họ đã
học tập giữa những trận sốt rét, giữa những cơn đau của vết thương, giữa những
khó khăn của đời thường nhưng với một tinh thần mới và đã trưởng thành. Trong
số họ, nhiều người đã trở thành những nhà khoa học giỏi, những nhà giáo chân
chính, những nhà quản lý tài năng hoặc những sỹ quan cao cấp của quân đội. Họ
đã sống, làm việc và cống hiến thật nhiều cho cuộc đời, với trách nhiệm của
những người lính.
Hôm nay, những người lính sinh viên năm
nào lại gặp nhau bên tượng đài sau chuyến đi thăm chiến trường xưa. Cuộc gặp gỡ
thật cảm động và đầy chất nhân văn. Họ cùng nhau rải đều xung quanh tượng đài
những nắm đất còn ấm hơi đồng đội mà họ vừa cùng nhau đem về từ Thành Cổ Quảng
Trị anh hùng. Nhìn họ ôm nhau và nói chuyện rất vui, tôi chợt nghĩ, rồi mai đây
nắng mưa và thời gian sẽ mang nắm đất thiêng ấy hòa chung vào mảnh đất nơi
chúng ta đang đứng đây như một chứng nhân của lịch sử.
Cuộc sống vẫn tiếp diễn và ngày càng tốt
hơn như những đóa hoa vẫn hàng ngày nở thắm bên tượng đài. Các chiến sỹ - sinh viên ngày ấy vẫn có
một điểm hẹn tại nơi này. Họ cùng về bên tượng đài để ôn lại những kỹ niệm vui
buồn của “Một thời hoa lửa”
Bài của LÊ HẢI HƯNG. Cựu chiến binh, cán
bộ giảng dạy Viện Vật lý Kỹ Thuật,
trường ĐH Bách Khoa Hà Nội (Tập san Đại
học Bách Khoa Hà Nội số 117 – 118)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét