( Thương nhớ
liệt sĩ Lù Văn Chài).
Anh
Chài nằm đấy ,mắt nhắm nghiền?Người thanh niên Hà giang,mắt luôn mở to trong
sáng,thân thiện ..Người ta đang chuẩn bị tắm rửa ,khâm liệm anh.Tôi sờ vào vết thương trên ngực anh mà khóc nấc lên thành tiếng:Ối
anh Chài ơi!...Ông Thảo chính trị viên ,tiểu đoàn,đến lôi tôi dứng dậy và
nói:Trung ơi! Thôi đừng thế,nhân dân địa phương người ta nhìn vào…Chiến tranh
thật là ác độc.Khóc thương luôn bị cấm đoán.
Chiều
hôm sau,trời cũng rất đỏ?Có một số cô tân binh của bội đội đường ống.Họ được
tuyển để học lớp thông tin vô tuyến điện cho lắp đặt và vận hành đường ống
xuyên Trường sơn…Họ có biết anh Chài,nên đòi tôi dẫn ra mộ anh Chài.Họ là học
sinh và mới lớn.Quê đa phần ở Bố trạch ,Quảng trạch Quảng bình.Giáng chiều cũng
bớt đỏ,song những tia nắng chiếu vội vàng lúc cuối chiều vẫn còn đỏ lắm.Một
đoàn thiếu nữ,chưa được phát quân trang,được một ông bộ đội dẫn đi giữa cái lúc
chiều tàn,song thanh bình đến lạ?Tôi thì cắm cúi bước,song họ lại ríu rít như
chim;-Anh Chài hôm kia còn đùa với tau cơ mà?Anh Chài thật vui và hiền…Nói với
đồng đội dưới mộ:Anh Chài ơi!Tôi dẫn các em đến chào anh đây.Cũng chẳng một nén
nhang nào.Song tất cả đều cúi đầu lặng lẽ.
Cô
Duyên trẻ nhất hỏi:sao mặt anh Trung đỏ thế?Không biết sao?Nắng cuối cùng của
chiều hè Bến Tiến đó.Một buổi chiều rất đỏ.
Bến Tiến
Quảng bình 5-1972.
Hà nội
Đông 2014.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét